Monday, 16 March 2015

Trên Da Thịt Người Tình





Truyện ngắn
TRÊN DA THỊT NGƯỜI TÌNH
Tác giả: NGUYỄN TRUNG DŨNG
Người đọc: Hồng Vân

Saturday, 14 March 2015

Búng Dây Đàn Bật Khóc






Truyện ngắn
BÚNG DÂY ĐÀN BẬT KHÓC
Tác giả: NGUYỄN TRUNG DŨNG
Người đọc: Hồng Vân

Thursday, 12 March 2015

Cái Nạng



Truyện ngắn
CÁI NẠNG
Tác giả: NGUYỄN TRUNG DŨNG
Người đọc: Châu Tỷ

Wednesday, 11 March 2015

Trên Sàn Nhẩy Về Đêm





Truyện ngắn
TRÊN SÀN NHẨY VỀ ĐÊM
Tác giả NGUYỄN TRUNG DŨNG

Lớp dạy nhẩy đã mãn khóa, thạo từng bước đi rồi, Thủy bắt đầu có thói quen tối tối có mặt ở phòng trà. Chẳng phải đến đó để ăn uống, mà, đến đó để nhẩy. Đi với vợ, Bảo không biết nhẩy, nên đi chỉ là nể vợ, còn thích, Bảo đâu có thích thú gì. Và nếu có thích, Bảo cũng chẳng nhẩy được vì cái chân bên trái của Bảo, sau tai nạn đụng xe, xương gẫy phải bó bột, với cái chân thương tật đó, Bảo làm sao còn có khả năng để nhẩy. Vì thế, theo Thủy đến phòng trà, cái lý do đi chung với vợ cho vui, chẳng qua chỉ là vậy.
Mỗi khi ở sàn nhẩy, Thủy đang nhẩy thì ở cái bàn với ly cà phê phin, Bảo nhởn nhơ ngồi uống đợi tới giờ phòng trà đóng cửa, Bảo lại theo vợ và khách của nhà hàng xuống thang lầu, ra xe về nhà. 

Sunday, 8 March 2015

Trên Đường Phố Về Đêm



 
 Truyện Ngắn  
TRÊN ĐƯỜNG PHỐ VỀ ĐÊM
Tác giả NGUYỄN TRUNG DŨNG



Đưa cho Vũ ly rượu, ngồi xuống cái ghế đối diện với ghế của Vũ, Quỳnh nhìn Vũ nói:

   -  Em mới viết được chương tám của cái truyện dài vào sáng nay, anh thử đọc xem thấy có được không.

Môi đụng cái ly, uống một ngụm rượu, ly được đặt xuống mặt bàn, Vũ đưa tay đón tờ bản thảo của Quỳnh, lặng lẽ bảo:

   -  Anh chưa đọc, nhưng đã là truyện của Quỳnh, thì không những quá đạt mà tả chân đến cỡ đó là thượng thừa.

   -  Lần nào đưa anh xem, em thấy anh vẫn nói cùng một câu như thế. Nghi ngờ quá đi. Khen thực hay khen chỉ để cốt lấy lòng thôi vậy.

   -  Khen thực. Chứ lấy lòng để làm cái gì 

Friday, 6 March 2015

Trái Đắng Trong Vườn Cây





Truyện ngắn
TRÁI ĐẮNG TRONG VƯỜN CÂY
Tác giả NGUYỄN TRUNG DŨNG


   - Con có rảnh không. Nếu rảnh, con đưa mẹ đến nhà cô Quỳnh.

   - Con rảnh. Mẹ muốn đi, con đưa mẹ đi.

   - Vậy để mẹ thay quần áo.

Nói xong, bà Nguyệt vào trong phòng. Chỉ lát sau, bà đã ra với áo quần tươm tất.

   - Đi thôi con.

   - Bạn của mẹ có hai bà cùng tên Quỳnh, một ở Fresno, một ở Milpitas, bữa nay mẹ muốn đến thăm bà nào.

   - Bà ở Milpitas. Mẹ nhớ đã có lần con đưa mẹ đến Milpitas để gặp bà bạn của mẹ. Nếu quên đường, con để mẹ mở bản đồ cho con coi lại.

   - Khỏi mẹ. Con nhớ mà mẹ.


Tuesday, 3 March 2015

Nhan Sắc Người Tình





Truyện ngắn
NHAN SẮC NGƯỜI TÌNH
Tác giả NGUYỄN TRUNG DŨNG


“Mình ra quán ăn cái gì lót bụng đã. Phở hoặc mì cậu thích cái nào?”.

Huy hỏi bạn. Thản nhiên, Hoàng đáp:
“Cái nào cũng được. Bụng mình đang đói. Còn ăn uống gì, mình để  cậu toàn quyền quyết định. Chuyện đó, cậu miễn cho mình có ý kiến”.
“Vậy thì ta đi”.
Đã ngồi trong xe, rồi trong lúc trên đường xe chạy, Huy lại gợi chuyện để nói:
“Tháng này ở Canada thời tiết ra sao?”.
“Tuyết bắt đầu rơi rồi. Lạnh lắm”.
“Ở San Jose thì chưa từng có tuyết. Chỉ khi nào trên đỉnh núi thấy băng đóng trắng xóa thì dưới cái thung lũng thổ tả này, lạnh theo gió thổi xuống thành phố là mình thấy lạnh. Với 34 độ F về đêm, mình đã thấy người rét run . Nếu sống ở bên cậu, cái lạnh kinh hồn như cậu vừa nói, chắc mình chỉ có nước đi luôn chứ chịu sao thấu”.

Sunday, 1 March 2015

Người Tình



  


Truyện ngắn
NGƯỜI TÌNH
Tác giả N G U Y ỄN T R U N G D ŨN G

“Dù cho mưa, em xin theo anh  đến cuối  cuộc đời.  Dù cho mây  hay cho bão tố có kéo qua đây. Dù có gió, có gió lạnh  đầy,  có tuyết  bùn lầy, có lá buồn gày, dù sao , dù sao đi nữa, em cũng yêu anh”.

Âm  thanh câm lặng khi năm ngón tay Hoài khựng  lại trên những sợi  dây đàn. Nhưng trong xóm ngõ vắng vẻ, âm thanh đó hình như còn luẩn  quẩn váng vất  trong  khu sân nhà chật  hẹp, dưới  tàng lá của cây mít đeo quả như mẹ địu con. Âm thanh muốn tan như khói trên ống khói  nhà bếp, muốn bay như chim soải cánh bay đi xa, thì khói vờn lượn trên không trung tan không được, chim cánh cụt cất mình lên không nổi, nên âm hưởng của tiếng  đàn thùng do Hoài  đánh, vẫn còn vang vang ở đâu ở đó trong xóm ngõ của con hẻm, nhà của những người dân nghèo.

Tuesday, 24 February 2015

Một Ngày Nào Đó, Anh Sẽ Hiểu





Truyện ngắn
MỘT NGÀY NÀO ĐÓ, ANH SẼ HIỂU
Tác giả NGUYỄN TRUNG DŨNG

Bà ra nhà ga thành phố trước vài giờ có chuyến tầu khởi hành đi San Francisco. Buổi chiều ở San Jose, đúng lúc bầu trời đang chuyển mưa, nếu thực sự có mưa, cơn mưa chắc sẽ lớn. Đứng ở chỗ đợi tầu, bà đã nhận ra trong mỗi cơn gió thổi tới, nó ngậm hơi lạnh của nước mà qua giác quan, bà cảm thấy chính xác nó là vậy. Dù gì đi nữa, những tảng mây đen kết thành khối trên bầu trời ở phía xa, nếu những đám mây kết tụ đó đùn về hướng nhà ga để mưa đổ xuống, thì chắc ở vùng này, mưa cũng còn lâu mới có thể tới được. Đùn lên nom khá nặng nề và chậm chạp, loang ra  trên bầu trời một cách vất vả, những tảng mây như những tảng đá đen không ảnh hưởng bởi sức đẩy của những cơn gió, chúng thực sự di chuyển mà tưởng như không hề xê dịch. 

Tuesday, 17 February 2015

Đôi Mắt





Truyện ngắn
ĐÔI MẮT
Tác giả NGUYỄN TRUNG DŨNG

Chạy trước xe Khánh là chiếc xe vận tải chở hàng. Căn đúng tốc độ 65 là tốc độ cho phép ở đoạn đường này, Khánh cũng không quên giữ khoảng cách an toàn từ xe mình với xe vận tải chạy ở phía trước. Bám đuôi cái xe vừa lớn lại vừa dài như thế, nếu chỉ sơ ý như thắng không kịp, khi cái vận tải chạy đằng trước vì lý do gì đó, bất thình lình giảm tốc độ, Khánh biết chắc tai nạn sẽ xẩy ra. Vậy mà, chẳng hiểu do phản ứng chậm, do thắng không ăn, hay do lúc đó trời mưa đường đang trơn, chỉ sau một tiếng rầm như tiếng đạn pháo kích, đầu mũi xe của Khánh đã ủi thẳng vào đuôi của cái xe vận tải.

Saturday, 14 February 2015

Chuyện Tình Trong Quán Cà Phê






Truyện ngắn
CHUYỆN TÌNH TRONG QUÁN CÀ PHÊ
Tác giả NGUYỄN TRUNG DŨNG
.

Nếu lấy thống kê, đàn ông đa số thích uống cà phê còn đàn bà chỉ là thiểu số. Đàn ông đến quán cà phê thường để gặp bạn bè ngồi tán chuyện. Trong lúc tán chuyện, muốn hút thuốc lá thì hút, muốn nhìn gái thì nhìn. Thuốc không cấm hút ở những nơi này. Gái quán nào cũng có. Những cô gái được tuyển chọn thường trẻ và đẹp. Họ được chủ quán mướn không ngoài mục đích là thu hút khách vừa là nhân viên phục vụ. Phục vụ công việc đơn giản chỉ là bưng cà phê và dọn bàn hoặc làm những chuyện lặt vặt trong giờ quán vắng khách. Do điều kiện hay do tự nguyện, những cô tiếp viên thường ăn mặc rất giản dị. Áo với vải mỏng hở hang. Quần với gấu ngắn cũn cỡn. Váy với sợi mắt lưới phô bầy da thịt. Đấy không biết có phải là những lý do để, nếu thống kê, con số nam giới uống cà phê chiếm đa số so với thiểu số nữ giới trong các quán như thường thấy có lẽ là vậy. 

Wednesday, 4 February 2015

Chợt Thấy Mùa Xuân





Truyện ngắn
CHỢT THẤY MÙA XUÂN
Tác giả NGUYỄN TRUNG DŨNG

Chiếc bus rời trạm đưa Hoàng trên đuờng đến nhà Vân. Mùng 1 Tết, ở đất Mỹ, Hoàng cảm thấy không khí và cảnh vật không khác như mọi ngày. Sáng đến, mọi người vẫn vội vã lái xe đến công sở, hãng xường, trẻ con vẫn đến trường, và các cửa tiệm buôn bán, tiệm ăn, vẫn mở như thường lệ để tiếp khách hàng. Một ngày như thế, Hoàng nhìn quanh phố xá trên đường xe chạy, chàng chẳng thấy không khí và cảnh vật của Tết nhất là đúng, vì ở đây ở đó, Hoàng không tìm ra một tà áo dài thướt tha của các cô gái mặc, một bộ “com-lê” với cổ đeo cà vạt của mấy ông đàn ông, một tiếng pháo hay một phong pháo dài nổ ròn rã, không, Hoàng đã không thấy trên suốt thời gian trên đường xe chạy qua các trục lưu thông từ trung tâm thành phố đến vùng ngoại ô có những mái nhà thấp, có vườn tược cây cối rậm rạp um tùm, cho đến lúc trước đầu xe, mắt Hoàng đã nhận ra sườn của một ngọn đồi thoai thoải, ở ngã ba, một con lộ ngoằn nghoèo như một con rắn trườn mình bò lên triền dốc, một con lộ khác chạy thẳng theo chiều dài của nó giữa hai hàng cây đứng đầu chụm nhau, và một con đường quẹo về hướng tay mặt một phần đã bị những dẫy nhà của khu phố che chắn mất dạng. 

Sunday, 1 February 2015

Bụi Hồng Gai và Con Chim Cánh Đỏ





Truyện ngắn
BỤI HỒNG GAI VÀ CON CHIM CÁNH ĐỎ
Tác giả NGUYỄN TRUNG DŨNG


“Alo. Hồng đấy có phải không?”.
“Dạ. Em đây chị. Chị Trúc hả”.
“Ờ. Chị Trúc. Em khỏe chứ”.
“Em khỏe. Còn chị thì sao”.
“Cũng tàm tạm. Khỏe thì không khỏe lắm”.
“Chị nói em không hiểu”.
“Ờ, em không hiểu là bởi chị chưa nói hết. Chẳng là mấy bữa nay xương chân của chị nó trở chứng đau nhức, đi đứng khó khăn, nản quá. Tuổi đã ngoài bảy mươi, chẳng bệnh này thì cũng bệnh khác, tránh trời không khỏi nắng, nên than thân trách phận cũng có ai gánh bớt cho mình được đâu. À, điện thoại cho em, chị có chuyện này muốn nhờ em giúp. Được hay không cứ thẳng thắn cho chị biết nhé”.